TUỔI THƠ CỦA BÉ TÔM | BÀI 153

Phương Loan

PHẠM THỊ PHƯƠNG LOAN là ai?

Tôi là Phạm Thị Phương Loan (ngày sinh) tên hay gọi là Bé Tôm

Quê Tôm ở Cam Ranh, Khánh Hòa, một vùng biển trù phú. Nơi đây người dân sống chủ yếu dựa vào biển. 

Biển của thiên nhiên bạn biết đấy, lúc thì trở giông, khi thì nắng cháy, nên gian nào bằng lênh đênh trên biển, nỗi khổ nào bằng nỗi khổ của những ngư dân sống bám biển. 

Lúc Mẹ thiên nhiên hiền lành ôn nhã thì ngư dân được cơm ăn áo mặc, nhưng khi biển nổi sóng dữ, bão tố mưa giông thì coi như những người dân vùng biển chẳng còn gì ngoài nỗi đau đáu lo âu và thất vọng. 

Lo âu cho việc sống tiếp của gia đình như thế nào? Thất vọng vì bao tâm tư, công sức mình đã đổ dồn trên biển, nay thành tàn tro trước mặt. 

Gia đình Tôm cũng không khác gì những người ngư dân khác, cũng sống nhờ biển. Ngày đó ba Tôm đi biển bắt cá, bắt tôm. Bán mặt cho biển, bán lưng cho trời. Thương lắm người hùng vĩ đại trong cuộc đời con.  

Nhà Tôm ngày xưa nghèo lắm. Chỉ sống nhờ những chú tôm chú cá mà ba đi biển mang về. Có bữa thì đủ thức ăn cho cả nhà, khi thì có thêm vài đồng dành dụm cho con. Ba mẹ suốt ngày đi biển để kiếm bữa cơm cho gia đình và nuôi 2 con thành người. Tâm tư đó, nỗi lòng đó đến khi lớn rồi Tôm mới hiểu ra. Và rồi mỗi lần ba mẹ đi biển là lại ở nhà nơm nớp lo âu, mong ngóng. Sợ lắm sóng biển ngoài kia hung dữ với ba mẹ mình. 

Phương Loan
Phương Loan

Ba Tôm – người anh hùng tuyệt vời nhất quả đất của riêng Tôm. Thương con gái lắm, ba hay ngồi kể cho Tôm nghe quá trình trưởng thành của Tôm. Ba không thể hiện tình cảm bằng lời nói mà luôn làm bằng hành động. Ba ngày ngày lênh đênh trên biển nên làn da đen rám nắng và rắn rỏi vô cùng. 

Mẹ Tôm – người nữ hùng của con. Mẹ Tôm là phụ nữ nhưng cũng quyết theo chồng đi biển. Tại mẹ lo lắm, nếu ở nhà mà ngóng tin ba là không giây phút nào mẹ ngồi yên cả nên cuối cùng quyết định đi biển cùng ba luôn. Tại nắng biển kia làm làn da mẹ không trắng mịn nhưng những người phụ nữ khác mà lại rám nắng. Mẹ Tôm nấu ăn rất ngon, lúc nào cũng làm những bữa con siêu ngon cho cả nhà. Ngày nào mà mẹ mệt là cả nhà lại đói meo râu tại không ăn được thức ăn bên ngoài. Mỗi lần nhìn người phụ nữ ấy là Tôm lại thấy thương vô cùng.

Phương Loan và Ba Mẹ
Phương Loan và Ba Mẹ

Nhà Tôm có 2 anh em. Anh hai hiền, và thương Tôm lắm. Lúc nào cũng nhường nhịn Tôm. Có đồ ăn ngon luôn nhường cho Tôm, đi chơi về cũng mua đồ cho Tôm. Anh Hai đẹp trai lắm, đi học được gái mê lắm. Mỗi dịp lễ các chị tặng Hai quà giáng sinh, đồng hồ hay quả cầu tuyết, anh đều mang về cho Tôm chơi. 

Tuổi thơ các trò chơi bắn bi, thảy banh lỗ, chơi trốn tìm,… anh Hai đi chơi với các anh chị em trong xóm đều dẫn Tôm theo đi chơi cùng. 

Mỗi mùa trung thu, ngày ấy nhà nghèo lắm, không có tiền mua lồng đèn điện có nhạc như các bạn, anh Hai làm lồng đèn bằng lon, gắn cái đèn cầy, gắn thêm cái cây để đẩy, tối trung thu anh Hai với Tôm đẩy lon đi chơi khắp xóm. Các bạn cùng trang lứa với hai anh em thích thú liền học làm theo và cùng nhau đẩy lon đi khắp xóm, ứ thèm lồng đèn nữa. 

Mỗi mùa hè, thấy em gái mê lắm cái cái diều đủ màu của mấy bé gái con nhà khá giả khác, anh Hai cũng thấy thương em, Hai về nhà làm cái diều bằng giấy hình thoi, Hai vẽ và tô màu đủ kiểu, không có keo, Hai lấy cơm nguội dán các tờ giấy vở học lại với nhau, Hai lấy giấy màu làm đuôi diều, ban đầu hai lấy dây chỉ làm dây diều,… xong Hai cho Tôm. Hai chạy trước để bắt gió đưa diều lên, chạy được đoạn, chỉ mỏng, đứt mấy tiêu. Xong Hai chạy đi tìm dây cước, làm lại cái mới cho Tôm. Và diều bay cao vút. Tôm cầm diều khoe với lũ bạn, “diều hai làm đó, anh Hai Tôm làm đó nha”. 

Thương Hai lắm. Tuổi thơ Tôm có Hai nên hạnh phúc và nhiều trò chơi lắm. Về nhà ba mẹ đi làm suốt ngày, cả ngày chỉ có hai anh em thủ thỉ với nhau. 

Nhỏ ba mẹ đi biển không yên tâm nên đóng cửa cổng, khóa ngoài để hai anh em trong nhà tự chơi nhưng ba mẹ đưa chìa khóa cho anh Hai. Sợ ở nhà có chuyện gì thì gọi người mở cửa.

 Tôm lì lắm dễ gì chịu ở yên nên năn nỉ anh Hai trốn ba mẹ mở cửa trốn ra ngoài chơi.

Thấy bạn hàng xóm nhảy lò cò, chơi xáng heo,… vui muốn chết mà bắt tui ở trong nhà. Thế là hai anh em hú đồng bọn, mở cửa. Hai anh em ra ngoài chơi.

Canh giờ ba mẹ đi biển gần về chui vô nhà, nhờ bạn bè khóa ngoài lại Hihihi lì kinh khủng. Tuổi thơ Tôm có anh Hai nên màu sắc lắm.

PHẠM THỊ PHƯƠNG LOAN

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *