MS. PHẠM PHƯƠNG LOAN
Và mình là Phương Loan cô gái đến từ Cam Ranh- vùng đất đầy nắng và gió quyết giành trọn vẹn cả tuổi thanh xuân cho hai chữ Tôm Hùm.
Bé Tôm đến từ Cam Ranh- vùng đất đầy nắng và gió. Nơi đây người dân sống chủ yếu dựa vào nguồn tài nguyên biển.
Ngày xưa nhà Tôm nghèo lắm, Ông nội sống nhờ những chú tôm, chú cá đi biển đánh lưới mang về, nơi Tôm ở gọi là “đi nhá, đi câu”. Sau đó, Nội theo các chú học nuôi tôm hùm tự nhiên bằng lồng bè thả giữa biển.
Và nghề nuôi tôm hùm theo Nội từ đó, sau này Nội truyền lại cho Ba và các cô dượng. Thức ăn của tôm hùm mắc lắm, nó chỉ ăn đồ “xịn” là cá, cua, ghẹ, ốc, vẹn, dẻ áo. Chính vì thế Ba và Nội ban đêm đi nhá để mang cá cua ốc về cho tôm hùm, và Mẹ lựa những mẻ cá tươi nhất nấu bữa trưa cho cả nhà. Được hôm sóng yên biển lặng Ba bắt được nhiều cá hơn thì Tôm lại có cơ hội cùng Mẹ mang cá ra chợ bán. Có lẽ máu kinh doanh đã được nhen nhóm từ dạo ấy.
Nhưng khi biển giận dữ, sóng mạnh đánh rách lưới, tôm hùm bơi ra biển. Còn bè tôm thì bị dập, gãy, bể trôi lênh đênh. Mỗi lần như vậy Ba Mẹ lại càng vất vả phải xây mọi thứ lại từ đầu.
Tâm tư đó, nỗi lòng đó đến khi lớn rồi Tôm mới hiểu ra. Và mỗi lần Ba Mẹ đi biển,Tôm ở nhà nơm nớp lo âu, mong ngóng. Sợ lắm sóng biển ngoài kia hung dữ với Ba Mẹ mình. Vì nhiều đứa bạn học của Tôm Ba nó đi biển rồi không về nữa.