Ngày còn là sinh viên, mặc dù nhiều lần tham gia các hoạt động tình nguyện viên: như vui hội trăng rằm, tổ chức giáng sinh cho người vô gia cư, hay tổ chức hội tết đến xuân về cho đồng bào miền núi,…
Nhưng cảm giác khi được tổ chức lại lần nữa những hoạt động ấy, trong lòng Phương loan dâng lên cảm xúc khó gọi tên: có lẽ vị trí bây giờ là doanh nhân thay vì là cô bé sinh viên ngày nào, cũng có thể vì những cộng sự của Phương Loan lúc này đều là các doanh nhân chứ không còn là các bạn, anh chị sinh viên chưa trải đời nhiều.
Nhưng dù là sinh viên hay doanh nhân, mong muốn ngày đó và bây giờ của Phương Loan đều giống nhau, đều mong muốn các em nhỏ và các cô chú, anh chị có hoàn cảnh kém may mắn hơn mình được vui vẻ và sống trọn với cảm xúc hạnh phúc thôi à.
Khép lại đêm trung thu với các hoạt động ý nghĩa tại Làng May Mắn với các đồng đội. Cả team tổ chức văn nghệ :
Các bé tham gia văn nghệ nhiệt tình, cảm giác cầm lồng đèn ngôi sao phát tặng cho từng bé nhỏ, mà lòng thấy rưng rưng cái cảm xúc “ghen tị’ á – Tuổi thơ của nhỏ cũng mong lắm các lồng đền như vậy, nhưng mà hông có đâu. Trung thu đến nhỏ thường được anh Hai lấy cái lon sữa bò “chế biến” thành chiếc xe đẩy gắn thêm cái cây đèn cầy nhỏ xíu cho em gái đẩy đi khắp xóm.
Các cô chú tham gia văn nghệ cũng nhiệt tình không kém các bé luôn, mà sự thật ở đây là càng có tật họ càng có tài.
Các cô chú hát truyền cảm lắm, bao tâm sự, bao câu chuyện đời chất chứa đều được gửi qua lời bài hát. Ngồi dưới khán đài, mà lòng nhỏ thấy ấm áp lắm, không thấy cô đơn hay một mình nữa.
Nhớ lại Trung thu năm đầu tiên nhỏ vô Sài Gòn nhập học, chỉ có một mình, không ai thân thích, bạn bè cấp 3 lại không học cùng trường, không ở chung quận,… Đêm ấy nhỏ lên sân thượng chỗ nhà trọ, nhìn vầng trăng tròn chiếu sáng cả một vùng trời mà lòng nhỏ nhớ nhà da diết, nhỏ khóc, khóc không thành tiếng. Nhỏ nhớ Hai và Ba Mẹ, nhớ căn phòng nhỏ của nó, bao kỉ niệm đẹp, bao hồi ức tuổi thơ của vui trăm rằm hiện càng hiện về, lòng nó càng buồn hơn. Tự nhỏ lòng phải thật mạnh mẽ, thật mạnh mẽ và phải tập quen dần với cuộc sống một mình nơi Sài Gòn. Và điều quan trọng là không được để Ba Mẹ biết là nhỏ nhớ nhà, hay nhỏ khóc nhè vì cô đơn.
Nhưng 6 năm sau, mọi thứ khác rất nhiều rồi, Nó chủ động tìm niềm vui cho mình và mang lại niềm vui cho người khác thay vì chấp nhận số phận ngồi một mình một góc nhìn trăng mà đón trung thu. Đơn giản vì hơn ai hết, nó hiểu cảm giác một mình vào ngày “Tết Đoàn Viên” kinh khủng đến nhường nào. Và nó không hề muốn ai đó cũng bị như vậy giống nó nữa.
Khép lại đêm trung thu với các hoạt động ý nghĩa tại Làng May Mắn với các đồng đội.
Bé Tôm chúc cho các anh/chị/ bạn và các em nhỏ nơi đây mùa trăng rằm nào cũng xum họp, vui vẻ và ấm áp như không khí đêm qua nhé.
Đi mới thấy và thấy được bản thân mình may mắn hơn rất nhiều.
Được giao lưu với các anh chị mới, hiểu thêm về cuộc sống và công việc của những nghệ nhân nơi đây, kết nối với bạn bè không những trong nước mà còn quốc tế Alisa_ cô gái đến từ France vì thích văn hóa và con người Việt Nam nên đã đến tận nơi này nè.
Tự hứa với chính bản thân mình mỗi năm sẽ còn nhiều dịp hơn nữa để được đến gần và hiểu thêm về cuộc sống của mọi người nơi đây.
Bé Tôm chúc cho các anh/chị/ bạn và các em nhỏ nơi đây mùa trăng rằm nào cũng xum họp, vui vẻ và ấm áp như không khí đêm qua nhé.
Cảm ơn Chị Kim Đào, Gioan Bảo, anh Phú, anh Quốc.. đã tạo điều kiện để bé Tôm được hòa mình trong không khí tuyệt vời tối qua.
Trở về với hiện tại, Bé Tôm thân chúc cả nhà cuối tuần thật nhiều niềm vui nha!
|Một suy nghĩ tiêu cực không bao giờ mang lại một cuộc sống tích cực.