CƯỜI CHO SỰ TỰ DO, CƯỜI CHO QUYẾT ĐỊNH TÁO BẠO CỦA TUỔI TRẺ | BÀI 46

Phạm Thị Phương Loan

Họ hỏi Loan về chất gây nghiện
Và Loan bắt đầu kể về nụ cười của Loan.

Cười cho sự tự do
Cười cho quyết định táo bạo của tuổi trẻ
Cười cho sự bướng bỉnh của cô sinh viên kinh tế
Cười vì được trở về với biển.

Tính đến nay 2020, Phương Loan tròn 23 tuổi. Suốt 22 năm trước, Phương Loan vẫn sống, nhưng chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhàng và thanh thản, chưa bao giờ tự tin và yêu đời, chưa bao giờ được là chính mình như lúc này. Vì sao ư?

12 năm ngồi trên ghế nhà trường và được sự bảo bọc của ba mẹ. Ngày đó nó chỉ biết đến sách, vở và học. Cả ngày học: Sáng và chiều học theo lịch của trường. Tối là học thêm. Cuối tuần là học nâng cao, bồi dưỡng để tham dự các kì thi học sinh giỏi của tỉnh và thành phố. Nó học vì ngày ấy sợ nếu nó điểm kém ba sẽ buồn, nó không được thành tích cao nhất, sẽ xấu mặt với bạn bè.

Thời sinh viên, suốt 5 năm nó đi làm thêm: trải qua các công việc từ chân tay như đi phát tờ rơi, đi tour du lịch với khách hàng, chạy bàn tại các hội nghị tiệc cưới, đi check-in đại diện tại các event, sự kiên, giao hoa, cắm hoa,…

Đến các công việc đầu óc như gia sư, giảng viên trợ giảng, viết lách, dịch thuật, phiên dịch,…

Và các công việc vị trí nhân viên văn phòng như ngân hàng, nhân viên chứng từ, nhân viên kinh doanh,….

Lúc ở giảng đường đại học nó làm chi hội trưởng, rồi lớp trưởng, rồi ban tổ chức đoàn – hội,….

Bận rộn, hết mình,..trách nhiệm. Dù ở vị trí nào, dù làm công việc gì, chính hay phụ, nó đều làm hết mình. Đã nhận sẽ làm tròn trách nhiệm. Nên vì hai chữ trách nhiệm, nó làm rất tốt mọi việc. Nhưng mà nó vẫn cảm thấy thiếu gì đó,

Cho đến khi nó tìm thấy con đường mang tên “khởi nghiệp” với tôm hùm.

Phương Loan và 2 chú Tôm hùm
Phương Loan và 2 chú Tôm hùm

Từ lúc nó chính thức rời ghế nhà trường, bỏ lại sau lưng bao quy tắc chỉnh chu của thế giới “nhân viên văn phòng” cuộc đời nó như bước sang trang mới thật sự. Tuy vất vả, bữa đói bữa no. Lúc nắng ngày mưa,… nhưng trên tất cả nó được là chính mình.

Giỏi cũng là Phương Loan. Không giỏi cũng là Phương loan không sợ bạn bè cười chê.

Đi giao tôm bụi bặm, người hôi, tay chân đen đuốc… nó không sợ ngại, không xấu hổ với các cô gái váy hoa kia.

Lời hay lỗ, tiền nhiều hay ít nó không sợ vì chí ít nó làm cho nó và không bị ai la, ai quản hay ép buộc…

Và hơn tất thảy nó được về với biển, với các bạn tôm hùm.

Phạm Thị Phương Loan
Phạm Thị Phương Loan

Giá như anh biết được em yêu biển đến nhường nào.

Hiện tại, nó yêu chính bản thân nó lắm.

|Cuộc sống giống như một chiếc gương. Bạn chỉ nhận được kết quả tốt đẹp nhất khi bạn cười với nó. 

PHẠM THỊ PHƯƠNG LOAN

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *