CÔ BẠN PHƯƠNG UYÊN – BÁC SĨ KHOA NỘI | BÀI 94

“Cuộc sống, không phải chờ đợi để một cơn bão đi qua.

Mà là phải học khiêu vũ ngay trong cơn bão đó….”

Trong cuộc sống không phải lúc nào bạn cũng gặp những suông sẻ mà đôi lúc sẽ vướng phải vài ba khó khăn. Tuy nhiên, cách chúng ta đồi mặt với những chướng ngại ấy mới đáng bàn tới. 

Có người khi gặp khó khăn sẽ chọn dừng chân đứng lại, có người khi gian nan sẽ ngoảnh đầu bỏ chạy. Nhưng cũng có người gian nan ấy chỉ là tảng đá cuội và họ sẽ hiên ngang bước qua gian nan ấy. 

Nhưng thi vị cuộc sống mà nếm trải một mình đôi khi lại thành tẻ nhạt, niềm vui ở đây là chúng ta có được những người bạn đồng hành đáng trân quý. Như đã nói ở trên, trong bài khiêu vũ đâu thể thiếu người đồng hành đúng không ạ. 

Cảm giác luôn có người đồng hành cùng mình, cùng mình vượt khó thật sự rất vui và người bạn đồng hành ấy rất đáng trân quý. Cảm ơn cô gái nhé, cảm ơn đã luôn ở cạnh Loan.

Uyên ngồi phía ngoài bên trái
Uyên ngồi phía ngoài bên trái

Cô gái ấy là người bạn thân rất thân với Loan và may mắn là trong những lúc đối phương gặp khó đều có người còn lại đồng hành. Tình bạn chúng ta chưa bao ngừng trọn vẹn đúng không cô gái. 

Thật sự Phương Loan cảm giác mình thật may mắn vì đã có một người bạn tuyệt vời đến thế luôn luôn đồng cam cộng khổ cùng mình. Hành trình nuôi nấng đứa con BETOM chưa bao giờ trải đầy hoa hồng, mà có khi phải có những cú nhảy thật cao để né tảng đá đang ngáng đường. Và trong những lúc như thế bạn ấy lại nắm tay mình cùng nhay thật cao thật xa để đứa con mang tên BETOM ngày càng lớn hơn trên thị trường. 

Hành trình vươn đến thành công chưa bao giờ là dễ dàng nhưng đừng vì như thế mà bỏ cuộc, hãy mạnh dạn vươn mình đứng dậy chạy nhanh bay cao nhảy xa để vượt qua cái chông chênh mang tên khó khăn ấy. Hãy tin rằng bạn không bao giờ là đơn thân độc mã, không bao giờ là một mình đơn độc cả, xung quanh bạn vẫn còn những người thân luôn tin yêu và đồng hành cùng bạn. 

Liên - Loan - Uyên (từ trái sang)
Liên – Loan – Uyên (từ trái sang)

Để đạt được đỉnh cao sự nghiệp như phải leo núi, mà chặng đường leo núi như bản nhạc khiêu vũ, có lên có xuống chứ không đều nhịp cả bài. Loan và người bạn của mình không bao giờ dám thảnh thơi ngồi chờ ngày giông bão đi qua cả, hai đứa lúc nào cũng xắn tay xắn chân chạy cho nhanh để không lỡ mấy nhịp nào. Ấy thế đây, không đợi chờ, không từ bỏ dần dần trở thành phương châm sống của cả Loan và bạn ấy. 

Dù rằng giờ đây người ban ấy không ở gần Loan nữa nhưng cũng chưa bao giờ ngừng giúp đỡ nhau trong những lúc gian nan khốn khó. Xa thật xa nhưng mà không xa tẹo nào cô gái nhỉ. 

Gửi người bạn đồng hành của Loan: trên chặng đường bạn đang chinh phục ước mơ hãy luôn nhớ rằng có Loan đang dõi theo và sẵn sàng đạp phanh lao đến giúp bạn khi bạn cần nhé! Cảm ơn cô gái những năm tháng qua đã lớn lên và đi cùng Loan chặng đường không dài mà cũng chẳng ngắn, cảm ơn cô gái đã bên Loan những lúc Loan cần ai đó nhất. Mãi nhớ nhau cô gái nhé!

Cố lên nhé cô bác sĩ trẻ

Loan nhớ Uyên nhiều. “

| Nếu bạn phải hỏi tình bạn giá bao nhiêu thì bạn không đủ tiền mua đâu. 

–Christopher–

Mục nhập này đã được đăng trong About me. Đánh dấu trang permalink.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *