TÔM VỀ VỚI BIỂN | BÀI 110

phuong loan

Khi SG thông báo mở cửa ngưng dich
Tôm cũng tranh thủ đi ngay
Đi thăm Anh “BIỂN”

Chào nhé biển cả của lòng tôi. 

Bé Tôm Phương Loan có một tuổi thơ gắn liền với biển, biển không biết tự bao giờ trở thành người bạn của nó. Nơi nó chia sẻ những niềm vui rạo rực và những nỗi buồn không biết tỏ cùng ai.

Từ khi còn bé, nó đã hay đi ra biển, ra biển mong ngóng ba mẹ nó đi biển về. Cứ vậy rồi dần thành thói quen, thói quen đi biển. Cứ mỗi lần ngồi xuống bãi cát vàng trải dài trước mặt biển là nó như quên hết lo âu, muộn phiền. Những tiếng sóng cứ vỗ không ngừng, nghe riết rồi nó thấy những tiếng sóng đó như giai điệu của biển cả, giai điệu rì rào khi hùng dũng cùng nó san sẻ niềm vui, khi dạt dào nhẹ nhàng như chia đi nỗi buồn cùng nó. 

Phương Loan và Biển
Phương Loan và Biển

Ấy vậy mà sau 18 năm gắn liền với biển nó lên Sài Gòn. Nó đi để họ, để làm và bỏ lại sau lưng người bạn biển. Nơi mà nó luôn hằng mong ngóng trở về thứ 2, sau nhà nó. Bất giác như một thói quen, cứ mỗi lần về đến nhà ôm ba ôm mẹ rồi nó lại chạy ngay ra ôm người bạn biển của mình. 

Không cần làm gì nhiều, nó chỉ ngồi đó, ngồi yên cùng biển. Ở bên biển nó không khi nào thấy buồn cả, bởi biển lúc nào cũng ca hát cho nó nghe, những giai điệu riêng chỉ mình biển có. Giai điệu mà đi xa nó nhớ lắm, mà lạ cái là không giai điệu nơi nào mà đi vào lòng nó từng chút một như giai điệu biển quê nó cả. 

Lần này, Tôm xa biển một cách lạ thường, cũng cùng vị trí địa lí đó, vẫn là Cam Ranh – Sài Gòn nhưng sao lần này thấy xa lắm. Chắc do dịch bệnh Sài Gòn đóng cửa nên nó và biển như 2 thể thấy đó nhưng không chạm được. Nỗi nhớ của nó về biển da diết và khôn nguôi để rồi khi Sài Gòn vừa thông báo mở cửa là nó ùa về ngay. Nó về với biển. 

Tôm khi về với biển như chim sổ lồng vậy, nó được làm chính nó, không mĩm cưỡng, không âu sầu chỉ thả hồn theo biển mà thôi. Cái cảm giác được hít một hơi thật sâu cái mùi biển quê mình nó đã làm sao. Cái không khí ấy có cái nắng có cái gió, mà trong lành đó nó chỉ có thể cảm được khi ở biển quê mình mà thôi. 

Phương Loan và người bạn biển
Phương Loan và người bạn biển

Bởi Sài Gòn đất chật người đông, xe cộ đông đúc nên cảm giác lúc nào cũng ngột ngạt. Chỉ mong được một lần được chạy trốn Sài Thành, nơi nhiều lo âu và ngột ngạt này để về lại với biển của chính mình. 

Hôm nay biển đón Tôm nồng nhiệt nhưng lại chan hòa làm sao. Tôm ngồi ngắm biển ăn uống, hát ca như một đứa trẻ. Thấy biển là lòng Tôm hết hẳn những âu lo. Như thể mình quay về thời thơ ấu, ngồi trước biển, tai nghe sóng vỗ dạt dào, và ngồi đọc sách đến khi chiều tà. 

Lần này nhìn biển, Tôm thầm cảm ơn biển vì đã nuôi nên những chú tôm hùm khỏe mạnh, đã giúp Tôm tìm thấy định hướng cuộc đời mình – một hướng đi gắn liền với biển. Cảm ơn cuộc đời vì đã ban cho Bé Tôm một người bạn Biển rất tuyệt vời. 

Chào nhé Biển của lòng tôi. 

PHẠM THỊ PHƯƠNG LOAN

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *