Hôm qua mới thấy em post bài tiệc tùng ở Cam Ranh mà, sao nay cafe Sài Gòn lẹ vậy Bé Tôm. Sau khi cười hihi thì,…
Cam Ranh có việc nên Tôm nó về, Sài Gòn có việc nên khi xong việc ở Cam Ranh em vô lại Sài Gòn liền luôn. Cam Ranh với Sài Gòn cũng không xa lắm. Chớp mắt một cái là tới hà. Mà thiệt là chớp mắt thiệt. Tối 22h30 khi xong việc ở Sài Gòn, Bé Tôm leo lên chuyến xe cuối cùng quen thuộc mang tên Liên Hưng về Cam Ranh lúc 5h sáng. Tối hôm sau khi xong việc tại Cam Ranh Bé Tôm lại leo lên chuyến xe cuối cùng từ Cam Ranh vô lại Sài Gòn. Ngủ thôi mà. Lên xe nhắm mắt ngủ một phát, mở mắt ra là đã đến được nơi cần đến rồi.
Với Bé Tôm, không phải là bao xa, bao lâu,… mà vấn đề là có muốn đi hay không? Có muốn làm hay không. Muốn làm ắc sẽ được việc.
Nếu muốn ta tìm cách, không muốn ta tìm lý do. Chỉ cần là việc mình muốn làm thì chắc chắn sẽ có cách để thực hiện thôi đúng không các bạn. Thật sự chúng ta không ai có thể tránh khỏi những lúc đắn đo suy nghĩ, nên hay không nên, làm hay không làm. Nhưng kết quả của việc đắn đo ấy là mình chỉ đứng yên một chỗ. Không làm sao biết thành hay bại. Chỉ cần chúng ta nhất kiến muốn làm thì dù là quá trình ấy có gian nan, con đường ấy có xa xăm hay thời gian sẽ rất dài để chạm đến mục tiêu mà mình đặt ra thì mình vẫn sẽ làm được.
Chỉ khi mình quyết tâm muốn thực hiện thì chúng ta mới có thể suy nghĩ ra những đối sách, những kế hoạch khả thi trong tương lai. Chỉ khi có sự chuẩn bị kỹ càng thì xác suất thành công mới lớn. Như chuyến đi Sài Gòn – Cam Ranh và Cam Ranh – Sài Gòn của Tôm. Tôm nó cũng suy nghĩ lắm chứ, mà khi đã quyết định đi rồi thì nó bắt đầu lao vào bàn làm việc, ghi ghi chép chép cộng trừ nhân chia để ra được thời gian, công việc cần làm sao cho chuyến đi ấy gặt được thành quả tối ưu nhất.
Và sự thật là các bạn thấy đấy, Cam Ranh nơi ấy có tình yêu của Tôm, nên dù xa mấy nó cũng sẽ về, may mà hổng xa mấy. Sau khi nó ghi ra hẳn cả một bảng công việc cần làm, về nhà thì làm gì, đi mấy giờ, về mấy giờ, hẹn với khách hàng hôm sau là không được trễ một giây nào mới được.
Nhờ có sự sắp xếp ổn thỏa ngay từ khi quyết định, nó đã làm mọi thứ thật “trọn vẹn”. Các bạn thấy đấy, xa gần vốn không thể định được là việc đó nên làm hay không. Đừng mãi đắn đo suy nghĩ, hãy bắt tay vào hành động bằng cả trái tim thì chắc chắn cái mà các bạn thu về sẽ là quả ngọt.
Nhắc đến lại nhớ những ngày BETOM còn mơ màng trong trí óc nó, ấy vậy mà bằng cả con tim và khối óc nó quyết định nhanh chóng nhưng không chóng vánh nhé, nó có quyết tâm, có đam mê và nhiệt nữa, nên đứa con BETOM của nó cứ ngày một lớn lên theo những gì mà nó đã hoạch định ra.
Chỉ khi chúng ta có quyết tâm, chỉ khi trái tim và khối óc của ta nhất kiến hành động thì khi ấy chúng ta mới có thể thấy đèn đường trên hành trình mới được bậc sáng lên thôi.
Không có con đường rất xa, chỉ có con người không muốn đi.
Không có thời gian rất lâu, chỉ có con người không chịu hành động.
Không có thành quả nếu chúng ta cứ mãi đắn đo.
Vạn sự thì tùy duyên còn thành bại là tại tâm.
|Cuộc sống là những gì do bạn tạo nên, vẫn luôn như thế và mãi mãi như thế.