Ngày bắt đầu học bằng lái B2: trong đầu nó chỉ nghĩ và ao ước một ngày nào đó được lái xe dọc bờ biển. Để cái ước mơ nhỏ nhoi ấy của mình trở thành hiện thực nó không bao giờ dám lơ là giây phút nào cả.
Thật sự lúc đầu học lý thuyết nó cũng tự tin là mình có thể áp dụng vô thực tế được. Ấy vậy mà không tránh khỏi cái cảm giác hồi hộp của việc lần đầu ngồi vào xe tập lái như bao chị em phụ nữ khác. Nó sợ sệt, nhác gan hẳn ra luôn. Cũng may nhờ vào người thầy ngồi kế bên chỉ dạy tận tình, chân nào đạp ga, chân nào đạp phanh. Phanh phanh ga ga lúc học ngon lành lắm luôn vậy mà giờ ngồi lên xe lại sợ. Kỳ thật ấy chứ. Nhưng sau cỡ nửa tiếng được thầy giáo trấn an và tập tành lái thử nó bắt đầu lấy lại phong độ, hết sợ rồi. Sau khi chinh phục được chân ga, chân phanh thì bắt đầu làm quen với chiếc vô lăng. Thật sự cái cảm giác xoay chuyển được cả cái xe to hơn mình gấp mấy lần nó đã gì đâu.
Sau khi lấy bằng lái được nhưng nó chỉ được ngồi ghế phụ thôi. Mãi lâu lắm về sau nó mới được thử chạy xe thiệt ngoài đường là cảm giác như thế nào. Và đây, đây là lần đầu tiên nó lái xe dọc cung đường Biển Nha Trang đường đèo từ Cam Ranh ra Nha Trang, ở đây hay gọi là đường bãi dài.
Cảm giác một ngồi trên chiếc xe quen thuộc, tay xoay xoay vô lăng, chân đạp ga,.. lạng rồi lách,… ban đầu là hồi hộp, sợ mình không làm được, nhưng một lúc sau là sung sướng vô cùng.
Cảm giác sau 2 năm 7 tháng kể từ ngày lấy bằng lái, giờ mới được ngồi trên con xe – mà bấy lâu mình chỉ được ngồi ở ghế phụ, nó đã gì đâu luôn á, hihi.
Cảm giác được chinh phục, cảm giác tự mình làm được điều mình luôn hằng ao ước, cảm giác chạm tay với tới mục tiêu mình đặt ra ban đầu, và suốt 2 năm 7 tháng đó, không ngừng tập luyện, không ngừng học hỏi, không ngừng tập lái,…. để giờ chinh phục được cái vô lăng. Nó thích biển, và thích cả ô tô. Cảm giác có cả hai. Ôi thiệt là sảng khoái!!
Tôm hiểu ra được rằng thật sự ra không gì là không thể, chỉ cần mình cố gắng mình không bỏ cuộc thì sẽ có ngày mình chinh phục được thôi. Lái xe ô tô ban đầu trong nó là cái gì đó lớn lao dữ lắm, và bây giờ lái ô tô trong đầu nó đó là một việc lớn lao mà nó có thể làm được một cách dễ dàng.
Sợ hãi trong việc lái ô tô, có đó, nhưng chỉ là nhất thời mà thôi. Phương Loan luôn cố gắng không để bản thân mình bị cái cảm giác sợ hãi nó ngự trì. Loan luôn nghĩ về một thành quả tươi đẹp đang đợi mình phía trước và chỉ cần mình bước qua cái sợ là đến với trái ngọt ngay rồi.
Lái ô tô, chinh phục cung đường hằng mơ ước, Loan đã làm được.
Chúc các bạn cũng sẽ thật giàu nghị lực, mạnh mẽ vượt qua nổi sợ của mình nhé. Nam nhi lái ô tô được, nữ nhi cũng làm được.
Người ta nói, cái khó nhất là chinh phục được chính bản thân mình, chẳng cần giỏi hơn ai cả, chỉ cần mỗi ngày mình tốt hơn mình của ngày hôm qua xíu thôi là được rồi.
|Hướng ngược gió, càng hợp để bay, tôi không sợ ngàn vạn người ngăn cản, chỉ sợ chính bản thân mình đầu hàng.