“ĐỪNG VỘI VÀNG NHẬN ĐỊNH” | BÀI 72

Hôm nay, Phương Loan muốn chia sẻ đến với các bạn một chút những lắng đọng trong cuộc sống bộn bề âu lo này.

Đôi khi trong cuộc sống, chúng ta có thể nhìn rất rõ những gì đang diễn ra, nhưng lại không biết nên bình phẩm thế nào. Có những chuyện rõ ràng trước mặt là sai, nhưng lý do dẫn đến cái sai trước mắt ấy lại đúng. Có những việc rõ ràng là như thế nhưng lại không phải như thế. 

Vừa nảy, Tôm đọc xong câu chuyện mà lòng lắng lại vài chục giây suy ngẫm,.. nghĩ mà thấm các bạn ạ. Nó giống như câu chuyện mà Bé Tôm từng được nghe hỏi:

– Dưới con sông chảy xiết, giữa mẹ và vợ bạn cứu ai trước,…

Câu hỏi được hỏi từ một người thầy đến từ Anh Quốc của Bé Tôm trước đây. Đấy là câu hỏi mà chắc hẳn các bạn từng nghe trong các phim truyền hình đúng không nào. Bên tình bên hiếu biết chọn làm sao. 

Phạm Thị Phương Loan
Phạm Thị Phương Loan

Câu chuyện mà Bé Tôm được chia sẻ:

“ĐỪNG DỄ DÀNG NHẬN ĐỊNH”

Một con tàu du lịch gặp nạn trên biển, trên thuyền có một đôi vợ chồng rất khó khăn mới lên đến trước mũi thuyền cứu hộ, trên thuyền cứu hộ chỉ còn thừa duy nhất 1 chỗ ngồi. Lúc này, người đàn ông để vợ mình ở lại, còn bản thân nhảy lên thuyền cứu hộ.

Người phụ nữ đứng trên con thuyền sắp chìm, hét lên với người đàn ông một câu…

Kể đến đây, thầy giáo hỏi học sinh: “Các em đoán xem, người phụ nữ sẽ hét lên câu gì?

Tất cả học sinh phẫn nộ, nói rằng: “Em hận anh, em đã nhìn nhầm người rồi”

Lúc này thầy giáo chú ý đến một cậu học sinh mãi vẫn không trả lời, liền hỏi cậu bé. Cậu học sinh nói: “Thầy ơi, em nghĩ người phụ nữ sẽ nói: Chăm sóc tốt con của chúng ta anh nhé”

Thầy giáo ngạc nhiên hỏi: “Em nghe qua câu chuyện này rồi ư?”

Học sinh lắc đầu: “Chưa ạ, nhưng mà mẹ em trước khi mất cũng nói với bố em như vậy

Thầy giáo xúc động: “Trả lời rất đúng”

Người đàn ông được cứu sống trở về quê hương, một mình nuôi con gái trưởng thành. Nhiều năm sau, anh ta mắc bệnh qua đời, người con gái lúc sắp xếp kỷ vật, phát hiện quyển nhật ký của bố. Hóa ra, lúc mẹ và bố ngồi trên chiếc tàu ấy, người mẹ đã mắc bệnh nan y, trong giây phút quyết định, người chồng đã dành lấy cơ hội sống duy nhất về phần mình.

Trong nhật ký viết rằng: “Anh ước gì anh và em có thể cùng nhau chìm xuống đáy biển, nhưng anh không thể. Vì con gái chúng ta, anh chỉ có thể để em một mình ngủ giấc ngủ dài dưới đáy đại dương sâu thẳm. Anh xin lỗi”

Kể xong câu chuyện, phòng học trở nên im ắng, các em học sinh đã hiểu được ý nghĩa câu chuyện này: Thiện và ác trên thế gian, có lúc lắm mối rối bời, khó lòng phân biệt, bởi vậy đừng nên dễ dàng nhận định người khác.

Phạm Thị Phương Loan
Phạm Thị Phương Loan

Người thích chủ động thanh toán tiền, không phải bởi vì người ta dư dả, mà là người ta xem trọng tình bạn hơn tiền bạc. Quả đúng như vậy đấy các bạn, trong một mối quan hệ thì tiền không nên là vấn đề để mang ra cân đo đong đếm. Cái quý ở đây là cái tình cái nghĩa của những người trong cuộc. Nếu chúng ta có những tình bạn tuyệt vời như thế hãy nhớ trân trọng họ nhé. 

Trong công việc, người tình nguyện nhận nhiều việc về mình, không phải bởi vì người ta ngốc, mà là người ta hiểu được ý nghĩa trách nhiệm. “Trách nhiệm” hai từ quả thật nói ra rất dễ nhưng để làm tròn cái “trách nhiệm” ấy nó là cả một quá trình gian nan. 

Sau khi cãi nhau người xin lỗi trước, không phải bởi vì người ta sai, mà là người ta hiểu được trân trọng người bên cạnh mình. “Trân trọng” nhiều khi trong cuộc chạy đua với cơm áo gạo tiền nhiều khi người ta quên đi mất người bên cạnh mình cần được trân trọng. Dù làm gì cũng đừng quên điều này nhé. 

Người tình nguyện giúp đỡ người khác, không phải vì nợ người đó cái gì, mà là vì người ta xem người đó là bạn. Trong cuộc sống mình vẫn đâu đó còn rất nhiều cái đẹp, đẹp một cách nhân văn. Hãy luôn biết cách cho đi thì mới mong được nhận lại chút ít gì đó. 

Hãy chia sẻ nếu bạn thấy ý nghĩa! Cứ tự nhiên vì tôi cũng đang chia sẻ điều ý nghĩa. Bởi vì cuộc sống luôn cần những điều tốt đẹp, bởi vì cho đi thì có ý nghĩa nhiều hơn là nhận về.

Một buổi tối của Phương Loan được ngẫm lại những cái tinh túy đấy. Loan sống chậm lại một chút để không bỏ lỡ giá trị nào, để không vô tình lướt qua sự quan tâm người khác dành cho mình. 

Mỗi ngày đều như thế, đều đọc và ngẫm và trân trọng. 

|Bạn không chỉ phải chịu trách nhiệm với những gì mình nói, mà cả những gì bạn không nói. 

— Martin Luther—

 

PHẠM THỊ PHƯƠNG LOAN

 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *